Đâu rồi?...Mùa Đông
|
MỘT MÌNH
Chiều nay vẫn cứ một mình
Một mình thơ thẩn lặng thinh ra vào
Nhớ sao ngày tháng ngọt ngào
Bâng khuâng không nói lời nào...đắng cay...
Rạn duyên thao thức đêm ngày
Nột trầm lỡ nhịp chân mây cuối trời
Ra vào ôm mảnh không lời
Bể sâu thăm thẳm bến đời sóng đưa...
Người đi chiều ấy cũng mưa
Mi nhòe giọt nước đong đưa giọt trời
Nhớ nhung xếp lại người ơi!
Chiều nay vẫn cứ một mình
Một mình thơ thẩn lặng thinh ra vào
Nhớ sao ngày tháng ngọt ngào
Bâng khuâng không nói lời nào...đắng cay...
Rạn duyên thao thức đêm ngày
Nột trầm lỡ nhịp chân mây cuối trời
Ra vào ôm mảnh không lời
Bể sâu thăm thẳm bến đời sóng đưa...
Người đi chiều ấy cũng mưa
Mi nhòe giọt nước đong đưa giọt trời
Nhớ nhung xếp lại người ơi!
Bấy nhiêu duyên phận không vơi kiếp người...
Ngồi buồn sao mỉm môi cười
Nhớ ngày xưa ấy năm mười bên nhau
Hai người chung một nỗi đau
Bây giờ chia cắt ai lau lệ sầu?...
Một mình ngồi đếm giọt ngâu
Bâng khuâng chờ đợi nhịp cầu lung linh
Nợ duyên lạc cõi ân tình
Một mình ngơ ngác...bình minh vẫn buồn...
banglanghoatim tháng 11/2013
Ngồi buồn sao mỉm môi cười
Nhớ ngày xưa ấy năm mười bên nhau
Hai người chung một nỗi đau
Bây giờ chia cắt ai lau lệ sầu?...
Một mình ngồi đếm giọt ngâu
Bâng khuâng chờ đợi nhịp cầu lung linh
Nợ duyên lạc cõi ân tình
Một mình ngơ ngác...bình minh vẫn buồn...
banglanghoatim tháng 11/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét